1 cam xuc khong ten 27/11/2011, 14:13
truongvanchungybk37
VIP-Members
Cảm xúc không tên
Như một người du khách mệt mỏi sau chuyến đi dài giữa sa mạc hoang vắng, ta đặt lưng dựa vào bức tường và ngồi nghỉ mệt. Rồi ta thiếp đi lúc nào không hay.................
Chuyến đi ấy sao lại cứ ám ảnh ta thế này? Những khó khăn, những mệt nhọc, những ưu tư, phiền muộn lại đua nhau kéo về. Một mình ta giữa sa mạc hoang vắng, dưới cái nắng nóng như thiêu đốt cả da thịt, ta thấy ta nhỏ bé đến khôn cùng. Ta chỉ lớn hơn một hạt cát trong hàng triệu triệu hạt cát li ti kia. vậy mà có lúc ta tự nghĩ ta là nhất, không gì có thể hơn được ta khi ta không muốn. Lòng tự cao và bản tính bất cần đã ăn sâu vào con người ta, làm cho ta có một cuộc sống khác người.
Cái bóng đen dài in hằn trên cát, liêu xiêu và nhỏ bé. Ta chợt thấy ta yếu đuối biết chừng nào. Ta chợt nhận ra rằng mình cũng cần có một bờ vai để nương tựa mỗi khi mệt mỏi. Ta cũng cần một bàn tay ấm áp, đủ sức để dắt ta đi qua hết sa mạc rộng lớn kia. Những lúc khát đến cháy cả cổ họng, ta cũng ước gì có một ai đó sẽ đến bên và đưa cho ta dù chỉ là một giọt nước.
Buổi tối hoang mạc lạnh lẽo và im ắng đến đáng sợ. Một màu đen bao phủ cả không gian. Và ta cũng biết chỉ có mình ta gặm nhấm sự cô đơn. Trời càng về khuya, sương càng lạnh. Vòng tay ấm áp của ai đâu rồi, cho ta xin một chút, chỉ một chút thôi để ta sống sót qua đêm sa mạc. Ta chỉ biết ước gi lúc này ta có ai ở bên cạnh, dù chỉ là trong giây lát.
Cơn mê bừng tỉnh, nhưng ta vẫn như người đang mộng mị. Một chuyến hành trình dài trong cuộc đời, ta vẫn chưa tìm được cho mình những người bạn chí cốt, vẫn chưa tìm được người có thể cho ta một bờ vai nương tựa. Sống trên cuộc đời sao mà khó quá! Ta sống để làm gì đây? Cuộc sống rồi cũng có ngày kết thúc, ta có gì tiếc nuối hay không? Ta muốn làm thật nhiều, sống thật nhiều. Rồi những khi quá mệt mỏi, ta lại muốn buông tay bỏ cuộc, mặc kệ cho số phận.
Giờ đây, trở về với căn nhà nhỏ của mình, xung quanh là bốn bức tường lạnh lẽo, ta vẫn thấy mình cô đơn. Chợt nhận ra, sau một cuộc tìm kiếm, ta vẫn không tìm được gì ý nghĩa và quý giá. ta vẫn cô đơn, vẫn âm thầm với cuộc sống bao la, vẫn một mình chống chọi với sa mạc rộng lớn. Biết bao giờ ta mới có một cảm xúc thật sự mang tên "HẠNH PHÚC".
Như một người du khách mệt mỏi sau chuyến đi dài giữa sa mạc hoang vắng, ta đặt lưng dựa vào bức tường và ngồi nghỉ mệt. Rồi ta thiếp đi lúc nào không hay.................
Chuyến đi ấy sao lại cứ ám ảnh ta thế này? Những khó khăn, những mệt nhọc, những ưu tư, phiền muộn lại đua nhau kéo về. Một mình ta giữa sa mạc hoang vắng, dưới cái nắng nóng như thiêu đốt cả da thịt, ta thấy ta nhỏ bé đến khôn cùng. Ta chỉ lớn hơn một hạt cát trong hàng triệu triệu hạt cát li ti kia. vậy mà có lúc ta tự nghĩ ta là nhất, không gì có thể hơn được ta khi ta không muốn. Lòng tự cao và bản tính bất cần đã ăn sâu vào con người ta, làm cho ta có một cuộc sống khác người.
Cái bóng đen dài in hằn trên cát, liêu xiêu và nhỏ bé. Ta chợt thấy ta yếu đuối biết chừng nào. Ta chợt nhận ra rằng mình cũng cần có một bờ vai để nương tựa mỗi khi mệt mỏi. Ta cũng cần một bàn tay ấm áp, đủ sức để dắt ta đi qua hết sa mạc rộng lớn kia. Những lúc khát đến cháy cả cổ họng, ta cũng ước gì có một ai đó sẽ đến bên và đưa cho ta dù chỉ là một giọt nước.
Buổi tối hoang mạc lạnh lẽo và im ắng đến đáng sợ. Một màu đen bao phủ cả không gian. Và ta cũng biết chỉ có mình ta gặm nhấm sự cô đơn. Trời càng về khuya, sương càng lạnh. Vòng tay ấm áp của ai đâu rồi, cho ta xin một chút, chỉ một chút thôi để ta sống sót qua đêm sa mạc. Ta chỉ biết ước gi lúc này ta có ai ở bên cạnh, dù chỉ là trong giây lát.
Cơn mê bừng tỉnh, nhưng ta vẫn như người đang mộng mị. Một chuyến hành trình dài trong cuộc đời, ta vẫn chưa tìm được cho mình những người bạn chí cốt, vẫn chưa tìm được người có thể cho ta một bờ vai nương tựa. Sống trên cuộc đời sao mà khó quá! Ta sống để làm gì đây? Cuộc sống rồi cũng có ngày kết thúc, ta có gì tiếc nuối hay không? Ta muốn làm thật nhiều, sống thật nhiều. Rồi những khi quá mệt mỏi, ta lại muốn buông tay bỏ cuộc, mặc kệ cho số phận.
Giờ đây, trở về với căn nhà nhỏ của mình, xung quanh là bốn bức tường lạnh lẽo, ta vẫn thấy mình cô đơn. Chợt nhận ra, sau một cuộc tìm kiếm, ta vẫn không tìm được gì ý nghĩa và quý giá. ta vẫn cô đơn, vẫn âm thầm với cuộc sống bao la, vẫn một mình chống chọi với sa mạc rộng lớn. Biết bao giờ ta mới có một cảm xúc thật sự mang tên "HẠNH PHÚC".