Diễn đàn YBK37
Chào Mừng Các Bạn Đến Với Diễn Đàn YBK37. Diễn đàn là một nơi giao lưu học hỏi, trao đổi giữa mọi người với nhau. Liên lạc với nhau để chia sẻ thông tin và mọi điều về học tập. Mong mọi người cùng nhau tham gia và giúp diễn đàn phát triển. Hãy đăng nhập đê có thể nhận đủ quyền lợi của thành viên. Xin chân thành cảm ơn các bạn ..!
Diễn đàn YBK37
Chào Mừng Các Bạn Đến Với Diễn Đàn YBK37. Diễn đàn là một nơi giao lưu học hỏi, trao đổi giữa mọi người với nhau. Liên lạc với nhau để chia sẻ thông tin và mọi điều về học tập. Mong mọi người cùng nhau tham gia và giúp diễn đàn phát triển. Hãy đăng nhập đê có thể nhận đủ quyền lợi của thành viên. Xin chân thành cảm ơn các bạn ..!
Hỗ trợ Trực Tuyến


You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1giot nuoc mat Empty giot nuoc mat 27/11/2011, 13:55

truongvanchungybk37

avatar
VIP-Members
VIP-Members
Giọt nước mắt đầu tiên

Con người chào đời bằng tiếng khóc. Có người xem đó là những giọt nước mắt đầu tiên của đời mình. Còn với tôi, đúng 20 năm sau tôi mới có và thấm thía giọt nước mắt của riêng mình. Dù rằng thuở nhỏ tôi cũng là một đứa trẻ nhõng nhẽo, hay khóc nhè và được bố mẹ cưng chiều.


Trước 20 tuổi, tôi đã từng là một bợm nhậu, đã từng là một tay có máu gây gổ đánh nhau. Những vết sẹo trên đầu luôn nhắc tôi nhớ về những “chiến tích” của tuổi học trò ngông nghênh, dại dột.

Tôi cứ nghĩ những việc làm xấu của mình sẽ không ai biết (trừ một vài người bạn thân thiết). Trong mắt thầy cô, bố mẹ, bạn bè, tôi vẫn là một đứa con ngoan, một học sinh xuất sắc luôn đứng đầu trường. Tôi an tâm nghĩ rằng tội lỗi của mình đã được “che giấu” bởi những thành tích học tập.

Để rồi, đúng 20 tuổi, tôi đã phải khóc cho sự nhầm lẫn đó của mình. Người khiến tôi khóc không ai khác đó chính là thầy giáo chủ nhiệm thời phổ thông của tôi.

Đậu đại học, tết có dịp về quê, tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ để thầy cô, bạn bè hội ngộ. Sau khi tàn cuộc, tôi xin phép bố mẹ chở thầy giáo về. Con đường quê trơn như đổ mỡ, trời lạnh căm. Tôi cố hết sức để chiếc xe không bị trượt. Đến chỗ rẽ vào ngôi trường cũ, thầy chậm rãi nói với tôi: “Thầy trò mình vào lớp học ngày xưa đi! Thầy có chuyện muốn nói với con”.

Tôi đang băn khoăn lo nghĩ không biết có chuyện gì. Rồi ngạc nhiên hơn khi 11g khuya của ngày mồng 3 tết bác bảo vệ vẫn thức để chờ mở cổng. Hai thầy trò leo lên tầng ba, vào đúng lớp học ngày trước.

Bao kỷ niệm lần lượt đi về trong tâm trí tôi. “Con đừng tưởng ra thành phố học là thoát khỏi sự quan tâm của tôi! - giọng thầy nghiêm khắc đến từng tiếng một - Tôi biết tất cả những thói xấu của con từ ngày tôi bước vào lớp này!”.

Chỉ với hai câu nói của thầy, tôi đã cúi xuống, mắt ngấn nước. Thầy tiếp lời: “Ra Hà Nội học, thầy mong con hãy bỏ những tật xấu ấy đi. Hãy học đi, xem bốn năm đại học con sẽ làm được gì!”.

Thầy dứt lời, tôi lúc ấy như là một “đứa trẻ” 20 tuổi với hai hàng nước mắt. Trước khi thầy quay lưng ra cửa, tôi đã kịp lên tiếng hứa với thầy những điều cần thiết.

Khi tôi viết những dòng này thì cũng là lúc tôi sắp sửa xa thầy đến vạn dặm. Ngôi trường tôi đến để tu nghiệp là nơi tôi tiếp tục thực hiện vẹn nguyên lời hứa bốn năm về trước với thầy. Tôi muốn nói với thầy một câu, rằng: “Cho phép con xem đây là một món quà có ý nghĩa để tặng thầy và tặng cả cho những giọt nước mắt đầu tiên của con, thầy nhé!”.

Nguồn: http://www.hatgiongtamhon.info/diendan/showthread.php?18739-Giot-nuoc-mat-dau-tien#ixzz1et1A51Dt

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

Comments facebook

      Nguyễn Lê Thành Lợi