Diễn đàn YBK37
Chào Mừng Các Bạn Đến Với Diễn Đàn YBK37. Diễn đàn là một nơi giao lưu học hỏi, trao đổi giữa mọi người với nhau. Liên lạc với nhau để chia sẻ thông tin và mọi điều về học tập. Mong mọi người cùng nhau tham gia và giúp diễn đàn phát triển. Hãy đăng nhập đê có thể nhận đủ quyền lợi của thành viên. Xin chân thành cảm ơn các bạn ..!
Diễn đàn YBK37
Chào Mừng Các Bạn Đến Với Diễn Đàn YBK37. Diễn đàn là một nơi giao lưu học hỏi, trao đổi giữa mọi người với nhau. Liên lạc với nhau để chia sẻ thông tin và mọi điều về học tập. Mong mọi người cùng nhau tham gia và giúp diễn đàn phát triển. Hãy đăng nhập đê có thể nhận đủ quyền lợi của thành viên. Xin chân thành cảm ơn các bạn ..!
Hỗ trợ Trực Tuyến


You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1ngay mai ta se ben nhau Empty ngay mai ta se ben nhau 14/12/2011, 13:22

truongvanchungybk37

avatar
VIP-Members
VIP-Members
ngày mai...ta sẽ về với những vẹn khiết tinh khôi

Những hạt sương rơi mờ phủ, những con đường cằn cỗi như đang chạnh lòng xót thương. Tháng mười hai, từng cơn gió mùa rét mướt cứ thế làm chạnh lòng đông. Khẽ thì thầm những trống vắng, khẽ chạm nhẹ nơi góc sầu của cõi lòng ai tê tái…Mọi ngày thì phố vắng luôn là phố bình yên, phố hiền, phố ngoan trên từng nét cổ kính. Phố đong đưa, phố ngắm nhìn từng gót chân hỷ hiền sánh bước với tay đan xiết tay, đan xiết những tơ vương trên mỗi con đường khói tỏa ánh chiều qua. Với những tiếng giá lạnh ở nơi phồn hoa, ở nơi thị thành mọi thứ như luôn chẳng ngủ yên bao giờ...

Ta lại lãng du, lại miên man với một mảnh trời nhớ, một mảnh trời côi cút bước tịch liêu. Chẳng phải vì u sầu, chẳng phải ta vướng bận tơ vương, cũng chẳng phải đa mang những niệm sờn. Đơn giản, ta chỉ muốn lạc mình trong tiếng gió lành lạnh, trong ánh đèn hào nhoáng của phố thị ngày đông…

Tiếng cuộc sống đúng như chẳng ngủ yên, mọi con người đủ mọi tầng lớp, cứ nhộn nhịp trong từng phút giây trôi đi lặng lẽ. Phố đêm gió mùa như run rẩy, nhưng mọi con đường vẫn ấm áp bởi những hơi thở ấm của người người phiêu linh. Bởi những tiếng thét cồn cào, những tiếng thét da diết của một con tim si dại, đi tìm một tình yêu cũ kỹ nào còn đó giữa phố đông.

Sao phải nhớ, sao phải thương để con tim phải sầu đến điên dại. Và sao phải xót xa khi từng tiếng nấc nghẹn không thể đủ làm những khoảng trống kia lấp đầy đi tất cả những nhẹ vơi. Ngày ngày, người người vẫn chen chúc nhau qua phố, mọi ánh mi nhìn nhau cười cười , nói nói thành từng tiếng rả rích như những chiếc cầm ve của mùa hạ. Thế mà trong những mớ hỗn độn ấy, trong những trái tim hoan lạc ấy. Con người ta lại cố chấp chỉ yêu thương có một người, chỉ nhớ nhung, và chỉ mong một hình hài đầy ắp những viễn mộng… dù chẳng vẹn nguyên với ai bao giờ…

Hay chỉ tại con người ta đã dần quen với cảm giác cô liêu một mình, chỉ để cố chấp cho một năm tháng dài đã qua. Dù biết vẫn phải sống, vẫn phải vận động chạy theo những guồng quay. Nhưng đôi lúc dừng chân, dừng những thứ khốc liệt lại bên đời, để nghỉ ngơi một chút. Con người ta lại khẽ lau những lệ sầu để tiếc nhớ những hồng phai…

Có lẽ cũng chỉ bởi tại chữ si, chữ khờ và hai chữ tình yêu đơn giản, nên đôi khi con người ta mới thế. Dù đời có cười khinh bỉ một kẻ điên, dù người có nhạo báng với những miệt thị chì chiết, những nụ cười nhạt cho kẻ đáng bị cười trong ánh mắt ngàn năm. Thì có lúc ai đó cũng mặc kệ đấy thôi, vì chỉ có con tim mới hiểu được giá trị của tất cả. Đôi khi biết rằng chẳng có kết quả như những giấc mơ, chẳng phải một màu hồng bình dị cho cuộc sống xinh tươi. Những con tim mù lòa, những tâm hồn nhạy cảm, hay si mê vẫn có niềm tin cho những thứ mình làm và đang tràn trề hy vọng…

Để rồi thức tỉnh, rồi cứng cỏi hơn một con tim yếu đuối bình thường khác…những sức sống mãnh liệt, những tình yêu vẫn bỏng cháy nhưng có nhiều những đồng điệu, có nhiều những điều thật sâu sắc hơn. Và dôi khi như thế, con người ta vẫn thèm một chút được khờ dại, trong những thứ cứng cỏi mình đã có trong tay, để tâm hồn nhẹ vơi đi những toan tính đời thường…và có lẽ cũng chỉ để lau khô một ánh chiều đang rét lạnh bới tiếng âm u của đêm kéo về.

Ta vẫn chỉ là một bóng lẻ thênh thang, nhưng đâu đó, với ai đó và với trái tim thơ dại nào đó. Ta vẫn luôn muốn nói thật nhiều rằng…ngày mai ta sẽ về…về với những vẹn khiết tinh khôi người giữ.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

Comments facebook

      Nguyễn Lê Thành Lợi